[Vkook] Yêu em đến tận kiếp sau
  • Quản lý nhìn Namjoon, sau đó thở dài. Anh cũng không biết được, Jungkook sẽ như thế nào nữa. Lúc anh đến bệnh viện, thực sự đã nhìn thấy chàng trai ấy được kéo vào trong phòng cấp cứu. Cả người đầy máu, da thịt bầy nhầy nhìn không thể ngăn được cảm giác buồn nôn. Anh thực sự không hiểu vì sao Jungkook lại gặp phải chuyện này. Tại sao ông trời lại làm như thế với một chàng trai ngoan ngoãn như Jungkook?
  • Trong khí lại một lần nữa chìm vào im lặng. Không ai nói bất cứ câu gì. Thật ra thì, chẳng ai muốn nói chuyện vào lúc này cả. Từng giây qua đi, lồng ngực của bọn họ lại càng trở nên nghẹn lại. Dường như, có một bàn tay đầy móng vuốt sắc nhọn, luồn vào trong ngực mỗi người, bóp lấy phổi, lấy tim của họ. Đau đớn, như thể đã chết một lần rồi vậy.
  • Tiếng đồng hồ vang lên, là thứ âm thanh duy nhất trong không gian yên tĩnh này nhưng cũng chính là thứ âm thanh đáng sợ nhất vào thời điểm này. Bởi vì âm thanh tik tok ấy, không khác gì một lướt cưa cùn rỉ sét, cắt đứt sự sống yếu ớt mong manh bên trong phòng cấp cứu.
  • Một tiếng trôi qua, không có động tĩnh gì cả.
  • Ba tiếng trôi qua, lại thêm một đoàn bác sĩ chạy vào trong phòng cấp cứu, khiến cho tất cả đều cảm thấy sợ hãi vô cùng.
  • Năm tiếng trôi qua, không khí xung quanh vẫn yên tĩnh như thế.
  • Trời đã hừng lên ánh sáng của bình minh từ lâu rồi. Rõ ràng ánh sáng mặt trời vô cùng ấm áp nhưng lại chẳng thể nào sưới ấm những linh hồn lạnh buốt đang ngồi trước cửa phòng cấp cứu. Một đêm trong phòng cấp cứu, không có một chút thông tin vào cả. Quản lý đã đứng lên về trước, anh còn có việc phải giải quyết với công ty. Hơn nữa, chính CEO Park cũng yêu cầu các thành viên trong nhóm rời khỏi bệnh viện. Sẽ không có chút tốt đẹp nào nếu như đám phóng viên mò đến bệnh viện đó cả. Chỉ cần một người ở lại là được rồi.
  • Taehyung
    Taehyung
    Để em ở lại được rồi. Mọi người về đi.
  • Taehyung không đứng dậy. Hắn ngồi lỳ trên ghế, không di chuyển, Namjoon nhìn hắn, gã chỉ có thể thở dài. Vì sao lúc Jungkook còn sống, luôn vày ra bộ mặt chán ghét, để rồi đến khi người ấy không còn nữa, lại tiếc nuối ngồi ở đây? Nhưng, có lẽ, để Taehyung ở lại cũng được. Gã nhìn vào trong phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, nhịn không được mà thở dài. Ban nãy quản lý cũng đã nói rồi, bố mẹ của Jungkook sẽ đến bệnh viện sớm. Công ty đã bố trí xe để đưa họ đến đây rồi. HIện tại, mọi người cũng sẽ cần về công ty để trao đổi lịch trình sắp tới. Jungkook đột nhiên gặp tai nạn, chắc chắn cả nhóm sẽ không thể quay lại hoạt động sớm được nữa.
  • Namjoon
    Namjoon
    Vậy em ở lại đây nghe ngóng tình hình, Nếu như có gì xảy ra, phải báo lại với mọi người ngay lập tức.
  • Taehyung chỉ lẳng lặng gật đầu, Lúc này, hắn thực sự không muốn nói gì cả. Mọi người đã về hết rôi, không khí vốn đã luôn tĩnh lặng lại càng trở nên nặng nề hơn. Taehyung nhàn nhạt đứng dậy. Hắn ngồi lâu lắm rồi, cả người cũng đã ê ẩm hết cả. Tầm mắt của hắn nhìn về phía cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đang đóng im lìm, chẳng thể nào bỏ được tảng đá nặng nề trong lòng xuống.
  • Mẹ Jungkook - Mẹ Jeon
    Mẹ Jungkook - Mẹ Jeon
    Taehyungie, cháu vẫn ở lại đây sao? Mọi người vừa về rồi. Ban nãy cô gặp các thành viên khác ở ngoài cửa bệnh viện.
  • Cuối cùng, bố mẹ của Jungkook cũng đến. Chỉ một đêm trôi qua, mà dường như, gương mặt của họ đã già hơn rất nhiều. Cũng đúng thôi, đột nhiên nghe tin con trai mình bị tai nạn, chẳng có một bậc cha mẹ nào có thể bình tĩnh được cả. Hơn nữa, bọn họ cũng đã thức trắng một đêm rồi. Taehyung mệt mỏi như thế nào thì bố mẹ của Jungkook cũng mệt mỏi như vậy. Thậm chí, họ còn mệt hơn hắn nữa.
  • Ba người ngồi trên ghế băng dài trước phòng cấp cứu, lại một lần nữa rơi vào khoảng thời gian chờ đợi không biết đến bao giờ. Mãi cho đến khi chiếc đèn trước cửa phòng cấp cứu không còn sáng nữa, trái tim nặng nề của cả ba người như thể bị buộc lên một sợi tóc. Chờ đợi một tin báo bình an
  • Thành viên của đoàn làm phim
    Thành viên của đoàn làm phim
    Ai là người nhà của bệnh nhân Jeon Jungkook?
  • Đến cuối cùng, vị y tá trực ca mổ cũng đã ra ngoài rồi. Trên gương mặt của cô, cũng không che giấu được sự mệt mỏi. Bọn họ đã thực hiện một ca phẫu thuật dài tám tiếng, đủ thời gian làm việc của một nhân viên văn phòng.
  • Mẹ Jungkook - Mẹ Jeon
    Mẹ Jungkook - Mẹ Jeon
    Là tôi. Y tá, con trai của tôi như thế nào rồi?
  • Mẹ của Jungkook tiến lên phía trước. Bác gái vịn lấy tay của y tá, run rẩy hỏi. Bà đi từ Busan lên tận Seoul, chỉ để chờ một tin báo rằng con trai của bà đã ổn. Thằng bé chỉ bị tai nạn thôi, đã cấp cứu xong rồi. Chỉ cần chờ đến khi thằng bé khóe lại, Jungkook của bà vẫn giống như trước, là một chàng trai vui vẻ.
  • Y ta nhìn gương mặt của bác gái, cổ họng của cô nghẹn lại. Rõ ràng, cô đã chứng kiến rất nhiều trường hợp như thế này rồi, nhưng không hiểu sao bây giờ lại không nói thành lời. Đây không phải là lần đầu tiên có những người hợp người nhà mong chờ tin từc bệnh viện, nhưng đáp lại sự mong chờ của họ là sét đánh ngang tai. Lần này cũng thế. Jungkook không sống được.
  • Lúc cậu đưa đưa vào bệnh viện, tình trạng đã nguy kịch lắm rồi. Tám tiếng phẫu thuật, cũng chỉ đổi lại một chút hơi tàn rồi từ từ biến mất. Các bác sĩ không thể nào đem cậu từ Quỷ Môn Quan trở về.
  • Khoảng khắc biết được sự thật, bố mẹ của Jungkook ngã khụy xuống. Làm sao mà ông bà có thể chấp nhận được chuyện này chứ. Đến khi những y tác khác đẩy xác của Jungkook ra, chỉ còn là một cơ thể lạnh ngắt, được trùm chăn trắng. Đến lúc này, mọi người mới phải tiếp nhận sự thật, Jungkook chết rồi! Cậu thực sự đã từ bỏ tất cả mọi người để rời đi rồi.
  • Xác của Jungkook được chuyển vào một phòng bảo quản riêng biệt. Đây là do công ty yêu cầu. CEO Park sợ là, nếu như có đám phóng viên biết được, thì lại chẳng tốt đẹp gì cả. Đám phóng viên như những con kền kền rỉa xác thối. Chỉ cần đánh hơi được mùi, chắc chắn sẽ bay đến, Ai mà biết được, đám phóng viên đó sẽ viết những thứ gì vô lương tâm để thu hút sự chú ý của dân tình chứ.
  • Chuyện hậu sự của Jungkook, cũng đã dần được chuẩn bị. Thông tin cậu không còn trên cõi đời này nữa đã được thông báo cho truyền thông. Gia đình cậu, cùng với BTS và cả công ty nữa, cũng dành thời gian chuẩn bị rồi. Bọn họ chắc chắn sẽ tổ chức một đám tang thật lớn cho Jungkook.
  • Hoseok
    Hoseok
    Jimin, em có thấy Taehyung đâu không?
  • Hoseok ôm theo vòng hoa trắng đặt bên cạnh linh cữu trống không của Jungkook. Bọn họ vẫn chưa lấy xác của cậu về. Tang lễ chưa chuẩn bị xong, cho nên mới không đưa xác của Jungkook về đây.
  • Jimin
    Jimin
    Em không biết. Em không thấy cậu ấy đâu cả.
  • Jimin cũng dừng tay lại. Tên ngốc Taehyung đó, quay qua quay lại đã không thấy người đâu rồi. Hoseok cũng hơi nhíu mày, rốt cuộc Taehyung đã đi đâu rồi chứ?
  • ***
  • Cánh cửa phòng bảo quản được mở ra, luồng khí lạnh tràn ra ngoài khiến cho bất cứ ai đứng cạnh cũng cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Một bóng người từ từ bước vào bên trong phòng bảo quản, từng bước đi của người đó đều rất chậm. Mãi cho đến khi, người đó dừng chân tại chiếc giường duy nhất trong căn phòng này, trầm ngâm không làm gì nữa.
  • Đắn đo một hồi, người đó quyết định mở chiếc khăn trắng che mặt xác chết ra, giọng nói nghẹn ngào. Dưới ánh đèn của phòng bảo quản, gương mặt đau đớn của Taehyung hiện rõ dần. Trên mặt hắn, là nước mắt nóng hỏi, cũng là sự hối hận tột cùng.
  • Taehyung
    Taehyung
    Xin lỗi em…
  • Dường như, Taehyung sợ là Jungkook sẽ không nghe thấy, cho nên chỉ có thể lặp đi lặp lại lời xin lỗi hàng ngàn lần. Nếu như hắn có thể dũng cảm đứng ra, dũng cảm ôm lấy cậu sớm hơn. Thì ít nhất, hắn cũng không cần phải ôm nỗi thống khổ đến nhường này. Taehyung tự hỏi chính mình, vì sao hắn lại ngu ngốc đến như thế?
  • Taehyung
    Taehyung
    Xin lỗi em…Jungkook à. Tôi thực sự xin lỗi em!
14
Muộn màng.